Insane
Ai là ai của ai

Ai là ai của ai

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327544

Bình chọn: 8.00/10/754 lượt.

rất giản dị: một miếng thịt hun khói, trứng chiên, hai lát bánh mì, thêm một cốc sữa tươi, người trẻ tuổi đều ngủ nhiều, lười biếng, ai cũng lò mò tới tận khuya, Viên Hỷ bò dậy được để làm những thứ này thì cũng xem như là “vợ đảm mẹ hiền” rồi.Viên Hỷ thấy Bì Hối cũng đến ngồi xuống bên bàn ăn thì lườm một cái, vẫn cảm thấy tức tối, thế là vươn tay ra gắp một miếng thịt nguội to từ đĩa đồ ăn sáng của Bì Hối lại, kẹp vào bánh mì của mình, hậm hực cắn một miếng lớn, lúc này mới ngước mắt lên phẫn nộ nhìn cô bạn cùng phòng tốt đẹp trước giờ vẫn luôn “kiến sắc vong nghĩa” của mình.Bì Hối lại chẳng quan tâm đến miếng thịt nguội duy nhất của mình đã bị Viên Hỷ cướp mất, chỉ cười khì khì: “Cậu cứ ăn đi, sớm muộn gì rồi cũng có một ngày cậu mập phì tới mức quần áo cũ cũng không mặc nổi cho mà xem!”Viên Hỷ đang há hốc mồm rất ư khoa trương, chuẩn bị cắn vào miếng bánh mì gồm hai lớp thịt nguội, một lớp trứng chiên không hề mỏng tí nào của mình, chợt nghe Bì Hối nói thế thì khựng lại, cô không sợ mập, nhưng nếu mập lên thật thì mặc không vừa quần áo nữa, lúc đó phải làm sao? Phải mua đồ mới hết ư? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?Bì Hối thấy Viên Hỷ đờ ra thì cười ngất ngư khoái chí, cảm thấy mình thật là thông minh, vẫn luôn nắm được gót chân của cô nàng này.Viên Hỷ như đang nghĩ ngợi gì đó một lúc, sau đó cực kỳ cẩn thận rút miếng thịt nguội đã bị cắn một miếng ra khỏi miếng bánh mì “to vô địch” của mình ra, vừa đặt xuống đĩa lại do dự, ngẫm nghĩ, rồi lại gắp lên kẹp vào trong “to vô địch”.Ăn sáng nên nhiều một chút, cùng lắm thì buổi trưa ăn ít lại là xong! Đều phải chi tiền ra mua, không được lãng phí chút nào! Cô nghĩ. CHƯƠNG 2Lần gặp lại Bộ Hoài Vũ là ở trong thang máy của tòa nhà văn phòng của công ty.Làm nghề tài vụ nên cuối tháng lúc nào cũng bận, lúc tan sở thì đã rất muộn rồi, trong thang máy ngoài cô ra cũng còn có thêm hai nữ đồng nghiệp làm thêm giờ khác, mọi người đều thấy mệt mỏi nên không quan tâm đến hình tượng nữa, đứng ngả nghiêng xiêu vẹo, Viên Hỷ càng thoải mái hơn, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của thang máy, dựa luôn người vào vách thang máy, nếu không ngại chuyện mặc váy không thuận tiện thì cô cũng đã nghĩ đến chuyện ngồi bệt xuống đất rồi.Thang máy dừng lại và mở ra ở lầu mười tám, Viên Hỷ liếc thấy một bóng dáng cao ráo bước vào, sau đó chợt phát hiện ra hai nữ đồng nghiệp bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng yểu điệu trở lại, cô thấy hoài nghi, nghiêng đầu nhìn kỹ lại người kia, có phần bất ngờ vì chẳng dè lại gặp lại Bộ Hoài Vũ, Viên Hỷ nhớ đến anh đã nhường áo cho mình bèn gật gật đầu với anh, muốn cười nhưng tiếc là quá mệt nên cười cũng không nổi.Bộ Hoài Vũ cũng đã nhìn thấy Viên Hỷ, mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu một cái rồi cũng chẳng nói gì, xoay người lại đứng đối mặt với cửa thang máy.Ra khỏi thang máy, Viên Hỷ cố lê bước về phía trạm xe buýt, hai nữ đồng nghiệp phía sau chạy lên theo, vẻ mặt đầy xúc động: “Viên Hỷ, cậu quen Bộ Hoài Vũ à?”“Bộ Hoài Vũ?” Viên Hỷ thấy não mình có phần tê liệt, chưa kịp phản ứng ra họ đang nói ai, lắc đầu.“Đừng giả vờ nữa! Vừa nãy rõ ràng thấy hai người gật đầu với nhau, thế mà còn bảo không quen, thật là… Chưa đòi giành giậtvới cậu kia mà, đúng là chán thật!” Một cô bạn rõ rành rành là đang mất vui, lên tiếng.Viên Hỷ nghĩ có phải mình đã quá mệt không, mà ngay cả lời nói của bạn cũng thấy khó hiểu đến thế? Bộ Hoài Vũ? Người đàn ông khi nãy? Xem là quen nhau không? Cô cũng không nói được cụ thể. Tuy cô chưa muốn làm bạn thân gì gì đó với các đồng nghiệp, nhưng mới đến công ty này chưa đầy hai tháng, thật tình là không muốn có xích mích gì với họ, nên tuy là rất mệt nhưng vẫn dừng bước, quay lại nhìn hai bạn đồng nghiệp, cố gắng nhịn cơn đau rút lên từng hồi ở vùng bụng, cười dửng dưng: “Cậu nói đến người đàn ông khi nãy trong thang máy? Tớ thật tình là không quen anh ta, chẳng qua chỉ gặp có một lần mà thôi, đến cả tên anh ta mà tớ cũng mới nghe từ miệng cậu ra mà.”Đồng nghiệp cô hoài nghi, “Không quen Bộ Hoài Vũ thật à?”Viên Hỷ cố nhịn cơn tức giận, mỉm cười gật đầu.Lần này đến phiên bạn đồng nghiệp kinh ngạc: “y da, sao đến cả anh ta mà cậu cũng không biết? Cũng chẳng trách được, thời gian cậu đến đây ngắn quá, không biết anh ta là cục vàng trong tòa lầu này của chúng ta! Anh ấy làm về ngành tư mộ (= private placement, dạng phát hành chứng khoán riêng) đấy! Cả năm lương đến trên mười triệu tệ (tương đương 30 tỷ VND >o<), lại vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, trời ơi! Viên Hỷ, cho dù cậu không biết sếp chúng ta là ai, thì cũng nên biết anh ấy là ai!”Viên Hỷ muốn hỏi, sếp có thể phát lương cho tôi, còn anh ta thì sao? Tiền anh ta nhiều thế nào thì liên quan gì đến tôi chứ? Lại nghĩ, tiền lương tháng này sắp phát rồi, cuối tuần này phải cho nhà mượn tiền rồi đây.Hai cô bạn đồng nghiệp lần lượt gọi xe đi mất, chỉ còn lại Viên Hỷ không chịu đựng nổi cơn đau âm ỉ trong bụng nữa, ôm lấy bụng ngồi bệt xuống đất, trời lạnh thật, không dám hít thở, đến cả không khí hít vào cũng lạnh, xâm nhập thẳng vào bụng. Xe buýt từ phía sau chạy đến, có người chạy đuổi theo xe ngang qua