Pair of Vintage Old School Fru
Ai hiểu được lòng em?

Ai hiểu được lòng em?

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327542

Bình chọn: 8.5.00/10/754 lượt.

g Nhân Ly, cô tuy rằng biểu tình không có gì đặc biệt, nhưng lại rất nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.

Mạc Tu Lăng an ủi Bạch Thanh Hà đang khóc, sau đó im lặng chờ.

Hồi lâu, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, bọn họ đều bước nhanh đến.

Bác sĩ tựa hồ đã nhìn quen cảnh này liền tháo khẩu trang ra nói: “Bệnh tim tái phát, may mà đưa đến kịp thời. Phẫu thuật thành công. Nhưng mọi người nên biết, bệnh này không thể điều trị tận gốc, nhất là đối với bệnh nhân trung niên. Không thể bảo đảm lần sau không tái phát. Người nhà nên cố gắng tránh làm ông ấy kích động.”

Bạch Thanh Hà liên tục gật đầu, sau đó đi theo mấy người y tá đang gẩy giường bệnh của Giang Thánh Minh.

Giang Nhân Ly liếc nhìn Bạch Thanh Hà, cố gắng ngăn cản bước chân của mình. Mạc Tu Lăng nhìn cô: “Em đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Giang Nhân Ly gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.

Mạc Tu Lăng và Bạch Thanh Hà ngồi bên cạnh giường bệnh của Giang Thánh Minh, Giang Thánh Minh vẫn chưa tỉnh. Bạch Thanh Hà nói: “Thánh Minh, ông có việc gì tôi biết làm sao bây giờ?”

“Dì, cha sẽ không sao.”

Bạch Thanh Hà lập tức lau khô nước mắt: “Đúng đúng, ông ấy sẽ mau khỏe.”

Một lát sau Giang Nhân Ly trở về. Cô nhìn về phía Giang Thánh Minh, hồi lâu mới đi ra ngoài.

Cô đứng ngoài hành lang, đáy lòng khẽ thở dài một hơi. Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn. Cô không quên hình ảnh năm đó cha cô đẩy cô ra, cùng Bạch Thanh Hà đi vào trong nhà, chuyện đó khiến cô bị tổn thương quá lớn. Cô đã trải qua rất nhiều ngày không yên bình, nhắm mắt lại là thấy mình bị cha đuổi khỏi nhà. Cô cho rằng đó là người thân thiết nhất của mình, nhưng trong lúc cô cần ông nhất thì chính ông lại đẩy cô ra. Lòng cô đau buốt.

Cô cũng biết, Giang Thánh Minh thương cô, yêu cô. Nhưng con người vốn rất kỳ lạ, cô rõ ràng rất hiểu và nhớ kỹ nhưng chuyện này nhưng vẫn khăng khăng để chúng làm tổn thương bản thân mình.

Mạc Tu Lăng đi đến bên cạnh cô. Ánh mắt anh dừng trên ngón tay cô, không biết vì sao mà ngón tay cô cứ vân vê quấn lấy nhau.

“Vào xem đi!”

Giang Nhân Ly không quay lại: “Tỉnh rồi?”

“Chưa.”

“Vậy Bạch Thanh Hà không phải làm không công rồi sao?”

Mạc Tu Lăng cau mày: “Sao em có thể nói dì như thế?”

“Cũng không phải lần đầu tiên em nói bà ta như vậy.” Giang Nhân Ly quay đầu lại, đứng đối diện với Mạc Tu Lăng: “Thực ra em rất tò mò, quan điểm của cả hai chúng ta về chuyện gì cũng rất cực đoan. Cực đoan như vậy mà chúng ta lại có thể trở thành vợ chồng, thật đúng là kỳ lạ.”

Cô lướt qua người anh, sau đó đi vào phòng bệnh. Mạc Tu Lăng vẫn còn chết lặng tại chỗ. Hai chữ “cực đoan” khắc sâu vào trong lòng anh.

Giang Thánh Minh tỉnh lại, thấy Giang Nhân Ly ngồi một bên xa cách, trong ánh mắt cô có điều gì đó sâu xa. Ông vẫy tay gọi cô: “Nhân Ly, lại đây.”

Bạch Thanh Hà mím chặt môi, nhưng vẫn phải đứng dậy sang một bên.

Giang Nhân Ly đi qua ngồi ở bên giường: “Cha.”

Giang Thánh Minh vươn tay lên, tay ông vẫn còn cắm kim tiêm truyền nước, gầy yếu khô vàng hiện rõ cả gân cốt.

“Con gái, cha rất hối hận.” Giang Thánh Minh kéo tay Giang Nhân Ly.

Bạch Thanh Hà ngừng khóc, sắc mặt biến đổi.

(người tinh ý sẽ nhận ra bà ta đang sợ hãi! Bộ mặt thật sắp lộ ra rồi nhóe các tình yêu)

Giang Nhân Ly nhìn sắc mặt còn tái nhợt của Giang Thánh Minh, cô cắn môi: “Cha, cha phải biết rằng, dù con có hận cha, nhưng còn lại càng yêu cha hơn.”

Mạc Tu Lăng đứng ở cửa, lúc này rốt cuộc mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Giang Nhân Mạn và chồng cô đã đến, còn đang đứng ở phía sau Mạc Tu Lăng. Ánh mắt Giang Nhân Mạn không có phức tạp như Giang Nhân Ly. Cô nhìn thoáng qua Bạch Thanh Hà, .

”Cha, con đến rồi.”

Giang Thánh Minh gật đầu: “Nhân Mạn tới rồi đấy à.”

Giang Nhân Ly đứng dậy nhường chỗ cho Giang Nhân Mạn, cô nhìn cha và chị gái nói chuyện một lúc rồi thở dài đi ra ngoài phòng bệnh. Mạc Tu Lăng đang ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang. Cô đi qua ngồi xuống bên cạnh anh.

Mạc Tu Lăng lên giọng mỉa mai: “Xem ra em không những quan hệ không tốt với em gái, mà ngay cả quan hệ với chị gái cũng không tốt.”

Giang Nhân Ly khóe miệng co rút một chút: “Sao anh không nói là em gái em tính cách không tốt đi? Chị gái em tính cách không tốt đi?”

“Vậy sao em không cảm thấy là chính mình có vấn đề?”

Giang Nhân Ly ngẩng đầu, sau đó nhìn anh: “Em chính là người như vậy. Em thà rằng tin tưởng toàn bộ thế giới này không tốt, cũng sẽ không bao giờ nghĩ mình có vấn đề.”

“Xem ra anh còn chưa hiểu rõ em.”

“Lẽ nào trước đây anh nghĩ là đã hiểu rõ em?”

“Chí ít không có nghĩ em lại bảo thủ như vậy.”

“Thành ngữ phải dùng cẩn thận, trước khi dùng cũng nên tra từ điển một chút. Hơn