
hắc chắn sẽ không đồng ý để cô và Na Lan Đức Duật bên nhau, địa vị thân thế của Na Lan Đức Duật quá thấp. Nếu bất chấp môn đăng hộ đối, yêu đến chết đi sống lại, rốt cuộc cũng sẽ bị chia lìa, chuốc lấy cái khổ vào thân làm gì!
Càng nghĩ Tâm Di càng cảm thấy mâu thuẫn, không biết làm sao đối mặt với Na Lan Đức Duật.
————–
Chú thích:
(1) Lý Thương Ẩn (813-858): nhà thơ đời Đường, tác giả hai câu thơ:
“Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can.”
“Tằm xuân đến thác tơ còn vướng
Nến đã thành tro lệ mới khô.”
Chương 26: Tề gia
Trời vừa tảng sáng Tâm Di đã trở dậy, không kinh động đến ai, một mình đi loanh quanh trong cung, coi như tập thể dục buổi sáng luôn! Đương đi thì gặp mấy thị vệ hấp tấp chạy ngang qua, Tâm Di thuận miệng gọi bọn họ lại.
Đám thị vệ vội đứng lại: “Nô tài tham kiến Tâm Di cách cách!”
“Làm gì mà vội vàng thế?”
Thị vệ bẩm báo mà trong lòng như có lửa đốt: “Hồi bẩm cách cách, nô tài sắp muộn giờ điểm danh rồi.”
Tâm Di liền xua tay: “Mau đi đi!”
“Tạ ơn cách cách, chúng nô tài cáo lui!” Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
“Đến muộn thì sao nhỉ? Nghe nói sẽ bị phạt thảm lắm! Đi xem xem!”
Trên bãi đất trống trong cung, chúng thị vệ hàng ngũ chỉnh tề đợi lệnh. Na Lan Đức Duật đứng trước đội hình, đối diện với toàn thể cấp dưới mà lòng dạ để tận đâu đâu ấy. Có hai thị vệ tới muộn, không dám vào hàng, lặng lẽ đứng qua một bên. Tâm Di rón rén nấp vào một góc lén quan sát.
Đợi một lúc lâu, Na Lan Đức Duật mới hồi tỉnh, nghiêm mặt nhìn đám thuộc hạ: “Người nào về vị trí người nấy!” Nói xong bèn quay đầu đi thẳng. Mọi người lập tức vây lấy hai thị vệ đến muộn kia, bàn luận sôi nổi.
“Hai người các ngươi may thật đấy, đến muộn mà không bị thống lĩnh phạt… Hình như hôm nay thống lĩnh có tâm sự, mới để lọt hai người các ngươi.”
Tâm Di từ từ tiến đến sau lưng bọn họ, thình lình lên tiếng: “Thống lĩnh vừa vắng mặt, các ngươi đã thành thế này rồi.”
Cả đám giật thót mình, quay người lại thấy Tâm Di, lập tức hành lễ: “Tham kiến Tâm Di cách cách!”
“Cách cách dậy sớm thế?” Một thị vệ hỏi.
“Ngủ không được, dậy đi dạo một chút. Các ngươi ngày nào cũng phải dậy sớm thế này hả?”
“Đúng ạ! Chúng nô tài không dám đến muộn, bằng không nhất định bị thống lĩnh phạt.” Nói rồi chỉ vào hai người tới muộn, “Bọn họ hôm nay thật may mắn, thống lĩnh hình như không để ý.”
Cả đám mồm năm miệng mười tán dóc với Tâm Di, trong cung đông người thế nhưng chỉ mình Tâm Di bọn họ mới dám nói chuyện suồng sã vậy, than phiền đôi câu thậm chí nói tục một chút, Tâm Di cũng không để bụng.
Trò chuyện một hồi, Tâm Di hỏi bọn họ: “Các ngươi không phải làm việc sao?”
Một thị vệ cười tí tởn, trả lời: “Hầu chuyện cách cách cũng là làm việc mà!”
Tâm Di bật cười, nói: “Thôi đi, còn không mau đi tuần, bị thống lĩnh các ngươi bắt gặp các ngươi đứng đây tán dóc thì thảm lắm đấy, hắn không dễ tính như ta đâu!”
Đám thị vệ vội nịnh: “Cả hoàng cung này cách cách là dễ nói chuyện nhất!”
“Có phải cách cách dễ nói chuyện, các ngươi liền quên hết phép tắc luật lệ không?” Giọng trẻ con non nớt thình lình cất lên.
Chúng thị vệ thất kinh, đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng nói da qian: “Tham kiến tiểu a ca!”
Tâm Di ngoảnh lại nhìn, thì ra là Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch tuy còn ít tuổi nhưng đã có khí chất nổi trội hơn hẳn các hoàng tôn khác, chỉ thấy cậu nghiêm mặt quát đám thị vệ: “Còn chưa chịu đi?”
“Vâng!” Đám thị vệ nhanh chóng rời đi.
Thấy thị vệ đi hết rồi, Hoằng Lịch mới cúi chào Tâm Di: “Hoằng Lịch thỉnh an Tâm Di cách cách!”
“Ngoan, sau này cứ gọi ta là cô cô. Cháu lên thư phòng từ sớm à?”
Hoằng Lịch gật đầu: “Đã học được một canh giờ rồi ạ, cháu tranh thủ ra ngoài một lát cho thoáng.”
“Hoàng thượng bãi triều chưa?”
“Rồi ạ, ban nãy còn kiểm tra việc học hành của Hoằng Lịch nữa!”
“Giờ hoàng thượng đang ở đâu? Cô muốn qua thăm.”
“Đang ở Nam thư phòng. Cô cô, Hoằng Lịch không thể ở đây trò chuyện với cô cô nữa, cháu lấy cớ đi vệ sinh chuồn ra ngoài, giờ phải về rồi.” Nói xong liền chạy biến đi.
Tâm Di mỉm cười: “Chung quy cũng chỉ là đứa trẻ, còn chưa hết tinh nghịch, làm hoàng tử hoàng tôn cũng chẳng dễ chút nào!”
Đến Nam thư phòng, Tâm Di nép ở cửa thò đầu vào ngó nghiêng, sợ có vị đại thần nào ở trong đó, vừa hay Khang Hy ngẩng đầu trông ra, thấy Tâm Di bèn mỉm cười vẫy tay gọi cô, Tâm Di nhảy ngay vào phòng: “Hoàng thượng, buổi sáng tốt lành!”
Khang Hy hòa nhã nhìn cô: “Hôm nay dậy sớm thế, dùng cơm sáng chưa?”
Tâm Di lắc đầu: “Chưa ạ, chút nữa về rồi ăn.”
Khang Hy vẫy vẫy bản tấu cầm trong tay: “Thuận Thiên phủ dâng tấu lên trẫm nói có một cô gái đã giúp hắn phá vụ án mạng, cô gái này là cháu phải không?”
“Vâng!”
Khang Hy hài lòng gật đầu: “Còn có Na Lan Đức Duật giúp cháu nữa, giỏi đấy!”
“Na Lan Đức Duật không biết cháu là ai, hoàng thượng nhất định phải giữ bí mật nhé!”
Khang Hy thắc mắc: “Hắn không nhận ra cháu ư?”
“Không. Hôm ở Ngự hoa viên, cháu bị thức ăn dính đầy người, nhếch nhác không chịu nổi, giờ cháu ăn mặc khác thế này, sao anh ta nhận ra được!” Sự thực trăm phần trăm, đúng là Na