
i Hương, dịu giọng đề nghị: “Tiểu muội muội, tỷ cũng có biết chút y thuật, để tỷ xem qua thi hài mẫu thân muội được không?”
“Tỷ là ai?”
“Tỷ là ai không quan trọng, để tỷ thử kiểm tra xem, biết đâu lại có phát hiện gì.”
Hà Mai Hương sụt sịt hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có thể tra ra thật?”
“Tỷ không dám hứa chắc, phải chờ kiểm tra xong mới biết được.” Tâm Di cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Hà Mai Hương lau nước mắt, nói: “Vậy tỷ kiểm tra đi!”
Na Lan Đức Duật lập tức lên tiếng ngăn cản: “Cô định làm gì thế, chẳng phải Thuận Thiên phủ đã định án rồi sao?!”
Tâm Di ngẩng đầu nhìn Na Lan Đức Duật, hỏi vặn: “Nếu là án oan thì sao?”
“Khi nãy ngỗ tác đã khám nghiệm rồi đó thôi.” Na Lan Đức Duật đáp.
Tâm Di khẽ lắc đầu: “Ngỗ tác là đàn ông, huống hồ ban nãy ông ta chỉ xem lướt qua, đâu có kiểm tra kỹ càng!” Tâm Di dùng khăn tay bịt mặt lại hỏi mượn Mei Xian một đôi găng tay, trong lúc chờ đợi cô tranh thủ quan sát quanh phòng một lượt.
Căn phòng hết sức bình thường, cửa chính hướng bắc cửa sổ hướng nam, đồ đạc không có gì đặc biệt nhưng được thu dọn khá gọn gàng sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân là người chăm chỉ chịu khó. Sát tường kê một chiếc giường, màn vén lên một nửa, đầu nạn nhân quay ra ngoài, chân hướng vào trong cho thấy lúc đó nạn nhân cố bò ra khỏi giường nhưng không thành công.
Tâm Di nhận lấy găng tay đeo vào rồi bắt đầu cởi quần áo người chết, mấy bậc tu mi nam tử thấy thế bèn lật đật quay mặt đi chỗ khác.
Tâm Di nhấc tay nạn nhân lên ấn thử vào da, thầm nhủ: “Căn cứ vào độ cương cứng của tử thi (1) thì thời gian tử vong hẳn là sáng sớm ngày hôm nay, khoảng canh năm, điểm này phù hợp với lời khai của cha con họ Hà.” Cô lại quan sát sơ qua biểu cảm trên mặt người chết, “Sắc mặt bà ta có vẻ rất đau đớn, theo như miêu tả của Hà Thụ Bình thì bệnh của người đàn bà này thuộc dạng mãn tính, chức năng tim không hoàn thiện. Nếu nói chết vì suy tim cũng không phải là không có lý.”
Tiếp đó Tâm Di mở khoang miệng của nạn nhân ra xem, rồi bắt đầu nắn lần theo xương từ trên xuống dưới, nhưng không phát hiện ra chỗ xương nào bị gãy cũng không thấy bất cứ thương tích gì.
Tâm Di ngừng tay, gọi: “Tiểu Trúc Tử, Tiểu Lam Tử, lại giúp ta một tay.”
Tiểu Lam Tử thất kinh hồn vía: “A! Chúng tôi ư?”
Tiểu Trúc Tử cũng trưng ra vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng: “Sao lại kêu bọn tôi chứ?” Nói rồi chỉ Đại Hổ và Nhị Hổ, “Bọn họ không được sao?”
“Hai người họ là đàn ông, không tiện.” Ý của Tâm Di rõ đến thế là cùng.
Tiểu Trúc Tử buột miệng nói: “Thế chúng tôi chẳng phải đàn…?” Chữ cuối cùng phải nuốt vào trong bụng không thốt ra được, cả hai đành vác bộ mặt thiểu não lết đến bên người chết.
“Lật tử thi lại cho ta.” Tâm Di chỉ huy.
Bộ dạng của Tiểu Trúc Tử không thoát qua cặp mắt Na Lan Đức Duật. Anh cứ nghĩ Lan, Trúc chẳng qua là hai người hầu, giờ mới để ý kỹ. Nhưng Tiểu Trúc Tử trông có vẻ nhỏ con, Tiểu Lam Tử cũng chẳng lớn hơn Tiểu Trúc Tử là mấy, vẫn chỉ là hai tên nhóc, không dễ phân biệt như thái giám thành niên nên dù nhìn thế nào cũng chẳng nhận ra, “Bọn họ là công công? Ngoài hoàng cung thì cũng chỉ có vương phủ là được dùng thái giám.” Ánh mắt Na Lan Đức Duật lại hướng vào Tâm Di, “Cô ấy ở vương phủ nào nhỉ? Có vương phủ nào lại để con gái chưa xuất giá chường mặt ra đường thế này!”
Tâm Di kiểm tra thi thể một lượt, phát hiện sau lưng thi thể có dấu chấm nhỏ màu đỏ: “Gì đây?” bèn thò tay sờ thử.
Na Lan Đức Duật thấy nét mặt Tâm Di hơi khác thường vội hỏi: “Cô phát hiện ra điều gì thế?”
“Anh tới xem.” Tâm Di vẫy gọi.
Na Lan Đức Duật ban đầu còn do dự vì “nam nữ hữu biệt”, về sau lại nghĩ đây cũng là để trả lại công bằng cho nạn nhân nên bình thản bước đến gần cúi xuống xem xét.
Tâm Di chỉ vào chấm đỏ: “Anh xem, là cái này.”
Na Lan Đức Duật nhìn kỹ một hồi mới cất tiếng: “Vết nhỏ thế này… như là bị ám khí giống cây kim chích phải.”
“Ám khí?” Tâm Di ngẩng đầu lên hỏi Hà Mai Hương, “Tiểu muội muội, nhị nương của muội biết võ không?”
“Muội không biết, muội chỉ biết nhị nương rành y thuật thôi.”
Tâm Di thầm nghĩ: “Mình nhớ trước kia từng xem qua một bộ phim hoạt hình, hung thủ dùng kim thêu giết người…” Nghĩ vậy cô liền kéo áo lót của người chết ra xem, quả nhiên trên áo có một lỗ thủng rất nhỏ, vừa hay khớp với chấm đỏ kia.
“Vị trí này…?” Tâm Di nói với Na Lan Đức Duật, “Na Lan Đức Duật, anh xoay lưng lại chút.”
“Để làm gì?” Na Lan Đức Duật vừa hỏi vừa quay lưng lại phía Tâm Di.
Tâm Di dùng ngón tay điểm một cái vào lưng anh, nói: “Đây là vị trí vết đỏ trên mình nạn nhân.” Rồi thò đầu qua vai Na Lan Đức Duật tìm vị trí phổi, điểm một cái trước ngực: “Quả không sai!”
Na Lan Đức Duật bị cô nàng chỉ chỉ điểm điểm, lại ngửi thấy mùi hương trên mình Tâm Di liền đứng đờ ra như bị điểm huyệt, nhất thời không sao động đậy được mà thực tâm cũng chẳng muốn động đậy chút nào.
“Thủ pháp inh thật, tiểu muội muội, đi đánh trống lần nữa, mẹ em chắc chắn là bị mưu sát.” Tâm Di đưa ra kết luận.
Hà Mai Hương gật đầu, lập tức đứng dậy.
Na Lan Đức Duật giật mình một cái hoàn hồn, vội giơ tay ngăn cản: “Chờ đã, cô khẳng định? Chỉ dựa