Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Tác giả: Vũ Nhi Phiêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328380

Bình chọn: 7.5.00/10/838 lượt.

ta sẽ là kẻ thù của nhau.” Tâm Di cũng cảm thấy rất đáng tiếc, tuy nhiên đối với Tần Phong không chút ấn tượng nào, nhưng cô cũng không muốn thành kẻ thù của bọn họ, nhưng rất nhiều việc cô không thể quyết định được.

“Tâm Di cách cách, cô đã biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đương nhiên có thể phòng tránh tai nạn chưa xảy ra, vậy cô có thể chỉ điểm một chút không, chúng tôi nên làm gì thì mới có thể thành công?” Lã Tứ Nương không hết hy vọng hỏi.

Tâm Di mỉm cười: “Lã Tứ Nương, cô không nghe rõ tôi nói sao, các người sẽ không thành công, Thanh triều cũng có một ngày sẽ diệt vong, nhưng không phải bị Thiên Địa Hội tiêu diệt.”

“Cách cách không muốn chỉ điểm hay sao?” Vu Tiếu Tuyền nói.

“Vu đà chủ, thuận theo thiên mệnh anh phải hiểu chứ!”

Vu Tiếu Tuyền nhíu mày: “Cô nói là Vu mỗ nghịch trời hành đạo à?”

“Nghịch trời hành đạo nói không đúng, nhưng lấy trứng chọi đá là sự thật.”

“Tôi hiểu rồi, cô không thể tử bỏ thân phận cách cách, không thể từ bỏ vinh hoa phú quý.” Vu Tiếu Tuyền mỉa mai.

“Anh không hiểu rồi. Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đặc biệt rất khát khao tình thân, tuy có nhiều người rất quan tâm đến tôi, tôi cũng rất cảm kích họ, nhưng từ đầu tới cuối không phải là những thứ tôi có ý định muốn. Không ngờ sẽ đến Thanh triều, ở bên cạnh của Khang Hy, tôi lại có thể đạt được. Ông ta làm hoàng đế 60 năm, trong tay có tất cả, cô độc không có tình thân, ông ta cũng là người mà, ông ta có thể không có khát vọng sao? Hai người có khát vọng tình thân gặp được nhau, có thể không hợp ý nhau sao? Anh nói tôi không chịu từ bỏ vinh hoa phú quý, kỳ thật, cái mà tôi lưu luyến chính là tình cảm ông cháu kia kìa, đến mức thân phận cách cách này, tôi không thể từ bỏ, chí ít hiện giờ không thể từ bỏ, có nó, tôi có thể bảo vệ tính mạng, có nó, mới có thể khiến cho cả nhà Na Lan Đức Duật người tôi yêu thương nhất được bình an.” Vu Tiếu Tuyền thật sự không hiểu lời nói của Tâm Di, nhưng anh ta nhận ra trong mắt Tâm Di thể hiện tất cả, bất giác tim nhói đau, mà không thể nói thành lời.

Đêm lại đến, Tâm Di đang ngủ, cánh cửa từ từ bị mở ra, có người bước vào, đến trước giường, không động đậy gì chỉ nhìn Tâm Di ngủ, anh ta đứng trước giường, đứng rất lâu, hồi lâu sau, anh ta nhẹ thở dài, rồi bỏ đi. Thêm khóa lên cửa phòng, rồi quay người, hướng mắt nhìn đêm tối, ánh mắt đầy đau khổ và cam chịu.

Trong phòng, Tâm Di từ từ mở mắt, cũng nhẹ thở dài, “Mấy loại tình cảm này chỉ có trong kịch thôi sao lại xảy ra với mình chứ, với những chuyện mình đã trải qua cũng đủ viết ngàn lẻ một đêm rồi, lại còn quẹt thêm màu sắc của kịch nữa chứ.”

Cô lặng lẽ thức dậy, mặc quần áo, lấy đồng hồ đeo tay trong cái túi nhỏ ra xem, trời chưa sáng. “Còn sớm, nằm thêm một lúc nữa.” Tâm Di để nguyên quần áo chui vào trong chăn, nằm nhớ Na Lan Đức Duật, “Đức Duật, em không muốn trải qua những ngày thế này, đợi sau khi Ung Chính lên ngôi, chúng ta tìm một nơi ẩn cư nhé, em chỉ muốn cùng anh sống những ngày tháng bình thường giản dị, chúng ta có thể buôn bán nhỏ, sinh con đẻ cái, làm cha làm mẹ, không về được hiện tại, chúng ta ở Thanh triều sống cả đời tương thân tương ái. Nếu 900 năm sau, có nhóm khảo cổ nào phát hiện ra mộ của chúng ta, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, tại sao mộ lại có đồng hồ đeo tay, thẻ tín dụng, ha ha! Có chẻ đầu bọn họ ra chắc cũng không hiểu được!” Tâm Di thật giỏi có những suy nghĩ khác thường nhỉ!

Nghĩ đến khảo cổ, cô lại nhớ đến Thiên Phàm, “Thiên Phàm, cậu giờ thế nào rồi, có tiếp tục phát triển khảo cổ và tiền hay không, còn nữa, cha mẹ của Tử Kiện cũng không biết thế nào rồi, haizzzz!”

Nghĩ ngợi lung tung rất lâu, cô nhìn lại đồng hồ, đã hơn 4 giờ sáng rồi, nhìn qua khe cửa, đã thấy lờ mờ bên ngoài trời đã sáng, vả lại nghe được tiếng gà gáy, lúc này, là thời gian người ta ngủ say nhất.

“Không đến nỗi nào.” Tâm Di lấy trong cái túi nhỏ ra một con dao găm Thụy Sĩ, bắt đầu cắt miếng kim loại trên cửa. Vu Tiếu Tuyền này cũng kỳ quái, nhốt Tâm Di ở khá xa phòng của bọn họ, lúc cô cắt miếng kim loại phát ra tiếng bọn họ cũng không nghe thấy, nếu họ nhốt Tâm Di ở bên cạnh phòng mình, Tâm Di chắc chắn không dám dùng chiêu này.

Dao của Thụy Sĩ có khác rất là sắc bén, huống chi ván cửa cũng không dày, Tâm Di không tốn nhiều sức, thì đã cắt được cửa, sau đó cô dùng sức đá cửa. cửa bị đá rơi xuống đất, phát ra tiếng rầm, lúc này, Tâm Di nhanh chóng chui xuống gầm giường.

Tiếng động lớn như vậy chắc chắn kinh động đến người khác rồi, mọi người đồng loạt chạy ra khỏi phòng, Lã Tứ Nương chạy đến đầu tiên, bọn người của Vu Tiếu Tuyền cũng nối gót theo sau, thấy giường trống không có người, Lã Tứ Nương tri hô lên đầu tiên: “Cô ta trốn rồi.”

Vu Tiếu Tuyền tới trước giường sờ chăn, có hơi khó hiểu, “Cô ta làm sao qua mặt được, chăn vẫn còn ấm này?”

Tần Phong gấp rút: “Đừng lo lắng quá, mau đuổi theo đi!”

“Được, mọi người chia nhau đuổi theo, nhớ rõ, đừng làm cô ta bị thương.” Vu Tiếu Tuyền căn dặn.

Không thấy động tĩnh gì, Tâm Di từ dưới gầm giường chui ra, phủi phủi bụi trên người, “A! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất


Teya Salat