The Soda Pop
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Tác giả: Vũ Nhi Phiêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210903

Bình chọn: 9.5.00/10/1090 lượt.

Thứ nhất, khấu đầu lạy nhiều, nói ít, tấu chương cũng phải báo chuyện vui không báo chuyện buồn. Thứ hai, cần phải nhớ, khéo đưa đẩy là sáng suốt. Thứ ba phải vâng dạ với cấp trên, phải biết việc thăng hạ chức quan phụ thuộc rất lớn vào sự yêu ghét của thượng cấp dành cho thuộc hạ. Thứ tư, đối với cấp trên phải xu nịnh lấy lòng, đặc biệt là không sợ xấu hổ, phải biết cấp trên của ngài cũng có cấp trên, ông ta xu nịnh cấp trên, và ngài xu nịnh ông ta là giống nhau, cho nên không cần phải xấu hổ, làm quan bình thường, quan xấu muốn cho tâm bình yên, cũng cần không sợ xấu hổ.”

Nghe những lời này, Khang Hy không biết là nên cười hay nên trách, đành nói: “Tâm Di, con đối với làm quan thì rất tinh thông nhỉ!”

“Hoàng Thượng, con chỉ nói một phạm vi lớn, con chưa nói chi tiết nhỏ đó!”

Khang Hy hừ một tiếng, “Trẫm rửa tai kính cẩn nghe!”

“Bảy hữ khẩu quyết, một nhanh hai chậm ba bỏ qua.” Tâm Di bắt đầu giảng bài.

Dận Chân cũng nghe thật sự có cảm xúc, bèn nghiêm túc tiếp thu nói, “Cách cách có thể giải thích chi tiết rõ ràng không hay không?”

“Ví dụ nói, gặp đến sự việc, trước tiên ra oai phủ đầu người khác, một là làm cho người khác sợ hãi, hai là làm cho cấp trên thấy người này rất tốt, làm việc nghiêm túc, đây gọi là một nhanh, đợi đến khi người khác sợ rồi, tự nhiên sẽ sinh ra phía sau vô số cách làm, cấp trên thấy nhanh trước, nhất định sẽ không nghi ngờ có gì, sau đó trì hoãn việc này lại, đợi người khác đến lo lót, đây gọi là hai chậm, bất luận nguyên cáo đến thúc giục, chỉ là không quan tâm đến người đó, bá tánh thấy không quan tâm đến, bọn họ đương nhiên không đến cáo trạng, đây gọi là ba bỏ qua.”

Khang Hy rốt cuộc nghe không nổi nữa, tức giận đập Ngự Án (3), “Hay cho cái gọi là một nhanh hai chậm ba bỏ qua, cuối cùng thì có bao nhiêu quan lừa dưới dối trên như vậy?”

“Hoàng Thượng thứ tội!” chúng thần vội quỳ xuống.

Tâm Di thấy Khang Hy tức giận, bèn dùng cách khác hóa giải, “Hoàng Thượng đừng giận, hãy bỏ chuyện quốc gia đại sự qua một bên trước, nghe con làm thơ, sau đó hãy mắng bọn họ, có được không?”

“Hừ, con biết làm Trẫm không khỏi tò mò, làm thơ hả! ngược lại là lần đầu nghe thấy, đọc lên nghe thử” Chiêu này rất công dụng, Khang Hy biết Tâm Di không có học qua cái này, không nén nổi rất muốn nghe.

“Hoàng Thượng, con đọc đây!” Tâm Di đọc, “Xuân miên bất giác hiểu…”

“Này này này… đây là thơ con làm hử?” chẳng những vẻ mặt Khang Hy chịu không nổi biểu tình, mà chúng thần cũng cười thầm, không khí lập tức không còn kiềm nén như lúc nãy nữa.

Tâm Di cười cười nói: “Hoàng Thượng, nghe con đọc xong rồi hãy nói mà!”

“Được, Trẫm nghe kiệt tác của con, đợi một lát bảo Trương Đình Ngọc thỏa thích bình luận.”

Tâm Di giọng thanh thanh, bắt đầu ngâm: “Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ thân thủ yếu. Dạ lai tra trướng thanh, quan lạc tri đa thiểu. (4)” cô vừa ngâm vừa nhìn Khang Hy, vẻ mặt Khang Hy biểu lộ rất kỳ quái, cười không giống cười, mà giận cũng không giống giận.

“Còn nữa, Xuân hoa thu nguyệt hà sự liễu, thụ hối tri đa thiểu. Tạc dạ tiểu lâu ôn nhu hương, tha nhật bất kham hồi thủ lao ngục trung. Điêu lan ngọc thế kim do tại, chỉ thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa hối, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu. (5)” Tâm Di tiếp tục ngâm.

Nghe xong, nét mặt Khang Hy trở nên cười lạnh lùng.

“Nghe thêm một bài văn nữa, Quan bất tại đại, hữu quyền tắc hành; tiễn bất tại đa, hữu nã tắc linh. Tư kỳ nhãn trung, duy vô pháp kỉ. Hiếu kính thượng gia môn, khổng phương nhập lung tụ; đàm tiếu giai giao dịch, vãng lai vô bạch đinh. Khả dĩ điều phê thị, phát chỉ lệnh; thị cảnh chung vi loạn nhĩ, vô án độc chi lao hình. Ngoại quan liêm minh tịnh, nội lý phì mãn tràng. Chư tử vân: hà thời năng thanh?” (6)

Trước kia mọi người vẫn nghe đầy đủ ý của bài thơ, nghe được một nữa, mọi người đều cười không nổi, đợi Tâm Di đọc xong, trong điện lặng ngắt như tờ.

Khang Hy ngay cả cười lạnh lùng cũng không có, sau khi im lặng rất hỏi: “Hoành thần, thơ và bài văn của cách cách làm như thế nào?”

“Hồi Hoàng Thượng, thơ và bài văn của cách cách mô phỏng theo cách thức của tiền nhân (người xưa), nghe giống như hài hước, kỳ thực mỗi câu xoáy vào tai, khiến cho người ta tỉnh ngộ.” Trương Đình Ngọc không giao tiếp với Tâm Di bao nhiêu, gặp mặt cũng là hành lễ quân thần, sau đó Tâm Di rất khách sáo đáp lại một tiếng.

Hôm nay ông cuối cùng hiểu được nguyên nhân vị cách cách này rất được Khang Hy tin tưởng.

Lòng coi thường ngày trước không còn nữa, bắt đầu dự tính lúc nào đó mời Tâm Di cách cách đến nói chuyện chính sự.

“Khi nào thì mới thanh? (thanh của thanh liêm) Khi nào thì mới thanh?” Khang Hy nhắc đi nhắc lại.

“Hoàng Thượng, muốn liêm khiết chỉ có tâm không tham, tâm không tham thì tay không chìa.” Tâm Di khéo léo nói.

“Làm sao làm được?” Khang Hy hỏi.

“Có bao nhiêu người làm quan có thể làm được!” Tâm Di cảm thấy vấn đề này rất khó trả lời, suy nghĩ rồi mới nói: “Nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. Trung Đường, ngài học cao hiểu rộng, lại là đại thần đứng đầu trong triều, có thể trả lời tôi một vấ