
vào lâu đài cứu những tù binh của Quỷ Vương. Avi đã được My My đưa về nhà một người dân gần đó để Ely và Satan hỗ trợ chữa trị vết thương.
Quỷ Vương nhanh chóng suy tính. Hắn bây giờ đang hấp hối sao? Hơi thở hồn hển, sức mạnh dần bị rút đi, trên người như ngàn vạn chiếc kim đâm xuyên. Bụng đói cồn cào, thế nhưng lại có cảm giác buồn nôn. Không được. Có chết hắn cũng không thể chết như thế.
Quỷ Vương suy nghĩ một hồi. Cuối cùng cũng chọn sử dụng Vong hồn. Vong hồn vốn là một phép thuật cổ xưa. Có thể dùng để giết chết một linh hồn bị phong ấn. Nhưng ngươi sử dụng chiêu thức này, lập tức cũng sẽ tan vào hư vô.
Quỷ Vương sớm đã biết mạng mình không giữ được. Có chết hắn cũng phải kéo Sa Sa đi cùng.
Cơ thể Quỷ Vương đột nhiên phát sáng rực rỡ. Sa Sa đang nhắm mắt, không biết được ý đồ của Quỷ Vương. Wind lúc này cũng đang xuất khí giúp Sa Sa trị thương, không thể phân tâm. Ken chỉ vừa kịp ý thức được Quỷ vương phát sáng như ngọn lửa, đã nghe bên tai truyền đến một tiếng lao vút.
-“Sa Sa.”
Wind hét lên. Sa sa ngồi phía trước vừa mới phụt ra ngụm máu tươi.
-“Cái…”
Sa Sa chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, nhanh chóng ngã xuống. Wind ôm chầm lấy Sa Sa
-“Sa Sa.. Em làm sao vậy?”
-“Vong hồn.”
Sa Sa thều thào. Wind nghe được, mặt mày tái mét. Hắn rõ ràng là đã nghe qua.
-“Không. Sa Sa. Em nhất định không sao.”
Wind thét lên, tay chân luống cuống, cố gắng đẩy chất độc trong người Sa Sa ra. Sa Sa lúc này, đột nhiên lại mỉm cười, vuốt vuốt mặt Wind, lau đi giọt nước mắt đang rơi.
-“Wind. Đừng khóc.”
-“Sa Sa. Đừng nói nữa. Em sẽ không sao đâu.”
-“Không được. Độc này một mình anh không thể đẩy ra. Wind. Em sẽ dùng chút linh khí còn lại đẩy ra. Anh phải hứa, nhất định phải cứu sống được con gái chúng ta.”
-“Đừng nói bừa. Sa Sa. Em sẽ không chết đâu. Sẽ không làm sao hết.”
-“Không kịp mất. Wind. Có câu này em rất muốn anh biết. Em.. thật lòng rất yêu anh.”
-“Sa Sa. Anh cũng yêu em.Rất yêu em. Cả đời này chỉ có một mình em. Sa Sa… em cố gắng lên.”
-“Wind. Tạm biệt.”
Sa Sa mỉm cười. Một giọt nước mắt rơi ra. Cả đời này, suốt mấy nghìn năm dài đằng đẵng, cô vẫn là rất hạnh phúc được biết Wind. Wind của cô. Wind đáng thương.
Thân thể Sa Sa loé sáng. Ánh sáng mát dịu như xoa mát nỗi đau. Ánh sáng có chút mông lung huyền ảo. Một đợt khói trắng từ cơ thể Sa Sa thoát ra.
Ngay sau đó, ánh sáng yếu dần, biến mất.
Sa Sa đã vĩnh viễn ra đi.
CHAP 35:Ending
2 năm sau:
-“48…49…50…Các ngươi đã trốn kĩ chưa vậy? Ta mở mắt ra đấy nhé.”
Vy Vy dụi dụi mắt, quẩn quanh tìm kiếm. Cô nheo nheo mắt, nụ cười đắc chí toạ lạc trên môi. Cô hôm nay rút kinh nghiệm mấy lần trước, không để cho 3 đứa nhóc tinh nghịch kia làm mình thất điên bát đảo vì tìm kiếm, đã cố ý cho 2 đứa con của mình mặc áo màu đỏ chói.
Đảo mắt nhìn quanh quất, sắc đỏ đập ngay vào mắt cô. Ở trong bụi rậm kia.
Vy Vy cố nín một tiếng rên phấn khích, đi vòng ra phía đằng sau bụi cây.
-“Thiên Thiên, Tiểu Bạch, Hạo Nhiên. Các ngươi ở đâu?”
Bọn nhóc, 2 gái một trai, cư nhiên cho rằng người đang đi tìm kia nhất định không tìm ra mình, khúc khích cười trong bụi cây. Nào ngờ, đang đắc chí liền cảm nhận được một cánh tay to khoẻ, nhấc bổng cả 3 lên.
-“Các ngươi làm gì ở đây hử?”
Ken nheo mắt, lên tiếng hỏi. Vy Vy từ đằng xa, nhìn thấy Ken, liền cười tươi, vừa gọi tên anh, vừa chạy tới.
-“Vy Vy. Em lại cùng bọn nhóc chơi trốn tìm sao?”
Vy Vy nhe răng với Ken một cái.
-“Là vì ở trong phòng chán lắm.”
-“Nhưng sức khoẻ em còn yếu.”
-“Yếu cái gì nữa? Chỉ là khó sinh thôi. Hơn nữa cũng đã là 2 năm rồi a.”
Nhắc tới yếu, Vy Vy ngay lập tức xù lông lên. Cô chỉ là 2 năm trước bị thươg, có chút ảnh hưởng nên khó sinh thôi. Ken lại quan trọng hoá vấn đề, nhất định bắt cô nghỉ ngơi. Trên đời này, Vy Vy có trợn mắt dùng kính lúp soi chắc chắn cũng không thể tìm được người nào có thời kì nghỉ ngơi hậu sinh dài như cô a.
-“Được rồi. Vào trong đi. My My cùng Avi đang đợi.”
Vy Vy vui vẻ gật đầu. My My cùng Avi 1 năm trước đã cùng nhau đi thiên đường một chuyến. Chất độc của Avi ngày càng lấn sâu, nhất thời không thể chữa. Cha Vy Vy, tức thiên sứ Wind, đã đưa hai người lên thiên đường tiện việc chữa trị. 2 người gửi con gái Thiên Thiên cho Vy Vy trông chừng. Nay là đã trở về. Bữa tiệc nhỏ hôm nay là để chào mừng 2 người về nhà.
-“Ba. Mẹ.”
Thiên thiên ngượng nghịu, theo lời Vy Vy, cất tiếng chào đôi nam thanh nữ tú đang tươi cười trước mắt. Lúc ba mẹ đi, nó cũng chỉ mới được một tuổi.
My My nhìn thấy con gái, nhất thời xúc động, ôm lấy con khóc toáng lên.
-“Này Này. Cậu làm sao thế hử? Doạ mất con đỡ đầu của tớ.”
Vy Vy ở một bên trách mắng. My My nghe thế gạt nước mắt.
-“Vy Vy. Cậu một năm qua sống tốt chứ? Tớ rất nhớ cậu a.”
Vy Vy mỉm cười nhìn My My. Cô bạn nhỏ này của cô, đến chết cũng không bỏ được thói trẻ con này. Vy Vy trước nay vốn là yêu thích tính cách này của cô.
Căn phòng bếp rộng rãi trong ngôi biệt thự rộn rã tiếng cười. Cả khu vườn như cũng sáng láng hơn nhiều. Những nếp hoa hồng tươi mát nở rộ, như chào đón một thế hệ.
Ken tựa lưng vào cửa sổ t