Snack's 1967
A Teen Love Story

A Teen Love Story

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

không đi học kịp…..”

_Quyết định nhanh lên, tui còn phải đi học nữa đó, bữa đầu mà đi học trễ thì còn mặt mũi nào nữa!

_Anh làm như là tui không phải đi học zậy! Thôi cho anh chở tui một bữa đó!

_Xì, bao nhiêu người mơ đc tui chở mà hok có đấy nhá, đừng tưởng bở!

Nó không thèm cãi lại, vù wa tiệm sửa xe . Manh Khoa bật cười :”xinh thế mà kiêu!”

* * *

Về tắm rửa rồi đón taxi đi học, trễ mất 15 phút, nó bước vào lớp chào cô rồi nhìn xuống phía dưới, ôi thôi, mấy cái bàn lý tưởng đều bị thực dân xâm chiếm hết rồi,nó đành lũi thũi đi xuống bàn cuối.

_Lại là anh ak? -nó la lên làm cả lớp và cả bà cô way xuống nhìn nó. Là Thường Khánh, nó không ngờ mình lại học chung và sắp phải ngồi chung với cái tên mà nó vừa rủa cho một trận đã đời lúc ở nhà.

_Đề nghị em Thùy Anh giữ trật tự- Bà cô nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu.

Nó đành miễn cưỡng ngồi xuống, lẩm bẩm:

_Đi đâu cũng gặp, chắc mình bị sao quả tạ chiếu rồi, hic!

_ Đừng lẩm bẩm nữa, lớp này không phải có mình cô đâu, ngồi chung với tui đc là may lắm rồi, còn làm giá nữa, hồi nãy tụi con gái xà xuống đây wá trời , tui đuổi lên hết để giữ chỗ cho cô đó!

_Ai mượn, mà đừng có xạo, anh có biết tui học ở đây đâu. xi’! Đáng ghét, – Nó bĩu môi

—————————————————–

_ Xuống ăn cơm, tối ngày ôm cái máy tính hok chán hả?-anh nó đẩy cửa phòng nó ra

_EM viết cho hết cía blog cái d0ã, mà chớ pa vế ăn luôn cho vui- Nó đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

_Ba dặn ăn trc”, 10h ba mới về! Nhanh lên, để máy tính ở đó, nó cũng có chạy đi đâu mất mà mày sợ.

Nó nhìn ông anh, phụng phịu:

_Anh ác lắm!

Sao hôm nay ăn cơm cũng chẳng thấy ngon, nó chống đũa vào chén, nói:

_Anh hai, tài nghệ nấu nướng của anh giảm sút từ hồi nào zậy?

Ông anh nhìn nó, khó hiểu:

_Mày nói lảm nhảm gì thế, ăn đi!

Đêm hôm đó, nó mơ thấy….Thường Khánh, vẫn với bộ mặt đáng ghét đó, nó giật mình tỉnh dậy, lẩm bẩm” ác mộng, ác mộng”

* * *

Sáng hôm đó vào lớp, nó thấy có một bức thư tỏ tình để trên bàn mà hok có đề tên, nó dòm wa dòm lại coi có ai hok, rối bóc ra đọc

“Ngày….Tháng….Năm, ….

Thùy Anh mến!

Nhìn wa là bjk thơ tỏ tỉnh rồi phải hok? nói thật ra thì tui đã thick Thùy Anh từ lần đầu nhìn thấy bạn , nhưng không dám nói, bây giớ tui mới có can đảm…., tui bjk là tui văn chương hok hay nhưng nói thẳng thì tui hok dám nói. Tui thích bạn, thậm chí là iu bạn, chấp nhận làm bạn gái tui nhé, Thùy Anh! Muốn biết tui là ai thì ngày mai, sau khi tan học đợi tui ở trước cổng trường nhá…

Iu bạn

Nó vừa đọc xong bức thư “tống tình” thì nhỏ Lam vừa vào tới lớp. nó chìa bức thư lên, ngoắc ngoắc con Lam:

_Ê, thư tỏ tình nữa naz’, wải wá!

Con Lam giật lấy bức thư, mở ra đọc rồi lắc đầu:

_Chán bồ ghê, đc tỏ tình mà la oải, như tui nè, muốn mà hok có ai tỏ tình- Nhỏ ngừng lại zây lát-Rồi bồ tính sao?

_Cũng hok bjk nữa nhưng mà hok chịu là chắc rồi, con trai mà, thằng nào chả zậy!

Con Lam cười khì khì, nói:

_Hok bjk lần này thêm anh nào sa lưới nữa, mấy đứa kua bồ lần trước toàn thứ gì đâu hok hà, lần này chắc cũng zậy thôi, nhưng bồ định làm sao, ngày mai có đi gặp thằng chả hok?

Nó thở dài ngao ngán:

_Chắc có, phải dứt điểm lun chứ sao! mắc công chuyện học hành bị phân tâm, là khổ luôn nhưng mà chẳng lẽ từ chối theo cách đó, mình thành đồ “mọt sách” mất! Haizzzzzzzzzzzz

Con Lam ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ rồi tiếp:

_Mình có cách này nhưng bồ phải chịu hy sinh một chút! Vì nghĩa lớn mà!

Tui mở to mắt, chồm tới:

_Cách gì?

* * *

Recess…………….

Con Lam way wa nó. Mặt nó lúc này rất là pùn cười, không bjk đang mếu hay đang khóc nữa….

_Bồ định hỏi ai trước đây? Mà sao mặt bồ trông pùn cười thế, bớt căng thẳng đi chứ!

_Hỏi Mạnh KHoa trước đi, dù gì thì thằng chả cũng dễ thương hơn ai kia!-Nó đáp

Chả là con Lam bày ra cách từ chối tỏ tỉnh cho nó , mà cái cách ý rất chi là wái đản nhưng nó đành gật đầu đại vì nó chẳng suy nghĩ được cách nào nữa: Mượn một trong hai hotboy của lớp đóng giả làm bạn trai của nó.

_ Đi đi chứ, bồ còn sợ gì nữa, có mình hộ tống rồi, có gì mình đỡ kời giùm cho!-Vừa nói con Lam vừa đẩy nó lại chỗ bàn Mạnh Khoa.

_Khoa….-Nó ấp úng

Anh chàng nở một nụ cười vô cùng thân thiện:

_Cô có chuyện gì muốn nói ah?Tui đang nghe đây, nói đi!

_Anh…Anh làm bạn trai tui một ngày nhá…ah không…một tiếng hay nửa tiếng thôi cũng đc

_Bạn trai?- Khoa trợn trắng-Tại sao phải như vậy?

Nó zãy nãy:

_Chuyện dài lắm , đồng ý đi rồi tui kể nghe sau!

Khoa im lặng trong sự hồi hộp chờ đợi của nó rồi anh chàng lên tiếng:

_Tui cũng rất muốn giúp cô, đc làm bạn trai của một người xinh như cô thì ai mà tứ chối đc nhưng mà….

_Mà sao?- Nó thấp thỏm lo lắng

_Mai tui có chuyện bận rồi, uổng wá, không giúp dc cô, xin lỗi nghen!

Mặt nó hiện lên chữ “Thất vọng” to đùng. Nó thất thểu way đi sau khi nói:

_KHông sao…cảm ơn….

_Phương án hai!-Con Lam giơ 2 ngón tay lên rồi chỉ Thường Khánh. Nó ngậm ngùi lê từng bước về phía anh chàng.

_Ê!-Nó hất mặt lên (nhờ vả mà còn giở giọng chãnh)

Thường Khánh way sang nhìn nó:

_Lại chuyện gì nữa đây?

_Thật ra thì chẳng vui gì khi nói ra chuyện này nhưng mà….-Nó