XtGem Forum catalog
7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323553

Bình chọn: 8.5.00/10/355 lượt.

i thấy Lập Khiêm rất tốt.

– Xí, hắn ta có gì mà tốt. Mình thấy Hiểu Huy tốt hơn hắn ta nhiều – Nhỏ hừ mũi đáp.

– Hiểu Huy hát hay hơn Lập Khiêm sao, học giỏi hơn Lập Khiêm sao, đạp trai hơn Lập Khiêm sao – Nhỏ Hằng ưởng ngực hất mặt hỏi Diệp Hân.

Nhỏ đành nuốt nước miếng chấp nhận. Đúng là so bề nào thì Lập Khiêm cũng hơn Hiểu Huy.

Diệp Hân vừa ra về thì đã thấy Lập Khiêm đứng dựa người vào tường, bên cạnh là chiếc xe đạp điện bóng loáng của cậu ta. Thấy Diệp Hân đi ra, Lập Khiêm thản nhiên nói:

– Lên xe đi. Chúng ta cùng về.

Một chút xúc động dâng tràn trong tâm hồn nhỏ, hóa ra cái tên này tốt bụng chờ nhỏ để chở nhỏ về. Từ trước giờ, toàn Lập Khiêm chở nhỏ, không thì nhỏ đi xe buýt, nên có thể nói, lâu rồi nhỏ không đi xe đạp. Nhưng ngay lập tức Lập Khiêm dội ngay một gáo nước lạnh vào nhỏ, dập tắt cơn xúc động dang trào của nhỏ.

– Bà chở tui.

– Sao tui phải chở ông? – Nhỏ trợn mắt, bức xúc hỏi.

– Vì bà nợ tui mà? – Lập Khiêm làm như không có gì đáp – là ai giúp bà chứ.

Đúng là hễ gặp tên khốn này thì răng và lợi của nhỏ đều biểu tình kèn kẹt, yêu nhau tha thiết không rời. Nhỏ cố nuốt cục tức xuống , dịu giọng nói:

– Lâu rồi tui không chạy xe nên chạy không quen, sợ bị té.

– Không sao, tui chống chân cho – Lập Khiêm coi như không có gì, ngồi ngay lên yên xe sau, đưa mắt nhìn nhỏ.

Diệp Hân miễn cưỡng lếch lại gần xe mà bắt đầu sự nghiệp đạp xe của mình, à quên xe đạp điện mà, cũng không đến nỗi phải đạp, nhỏ hớn hở vui mừng. Mà khoan đã, nhỏ nhìn lại Lập Khiêm một cái nhíu mày hỏi:

– Nhà nước quy định, đi xe đạp điện cũng phải đội mũ bảo hiểm.

– Uhm….- Lập Khiêm gật đầu.

– Vậy giờ sao chạy – Nhỏ trợn mắt nhìn Lập Khiêm không có đội nón bảo hiểm, nhỏ lại càng không.

– Bà chịu khó đạp đi – Lập Khiêm nhìn nhỏ an ủi.

Diệp Hân khóc không thành tiếng, cái đồ khốn này, đúng là chơi nhỏ mà, ức hiếp người quá đáng. Mai An Tiêm nói đúng mà “ của biếu là của lo, của cho là của nợ”, hắn ta cho nhỏ một ân huệ, nhỏ phải làm nô dịch cả đời. Mặt nhỏ lúc này nhăn nhó như *** khỉ nguyền rủa Lập Khiêm.

Click….

Tiếng chụp hình vang lên. Tiếng Lập Khiêm phá ra cười nghiêng ngã:

– Hình của bà mà đem vô vườn thú, chắc chắn bán chạy lắm.

Răng và lợi của nhỏ lần nữa bày tỏ tình yêu của mình, nghiến răng kèn kẹt. Nếu còn gặp tên khốn này lần nữa, chắc chắn răng của nhỏ sẽ bị mòn đến không thể nhai cơm cho xem. Diệp Hân cắn răng cắn lợi cố gắng đạp xe về nhà.

Lâu rồi không đạp xe, nhỏ thở hồng hộc như chó khát nước khi chở nặng, và phải gồng mình để xe không bị lệch. Còn cái tên không đáng mặt nam nhi kia thì huýt sáo vui vẻ. Nhỏ thật sự muốn mắng **** ba đời tổ tông nhà Lập Khiêm, chỉ ngặc nỗi, họ không có tội với nhỏ, tội lớn nhất là sinh ra tên khốn này. Thôi đành nuốt hận vào bụng, rồi tống khứ nó ra bằng đường tiêu hóa vậy.

Về đến nhà, nhỏ mừng còn hơn bắt được vàng. Nhảy tót xuống xe , lôi cặp sách ra khỏi rổ xe, hất mặt thở dốc nói:

– Tới rồi đó, tạm biệt, không tiễn nha.

Nào ngờ Lập Khiêm lại dắt xe vô nhà nhỏ luôn.

– Nè, ông đi theo tui làm gì? Về nhà ông đi – Diệp Hân đẩy công bước vào nhà thấy Lập Khiêm cũng bước vào theo .

– Vô nhà bà ăn cơm chực, không được sao. Cơm chùa ngon hơn cơm nhà – Lập Khiêm mặt dày đáp.

Lần này, Diệp Hân ngửa mặt lên trời cầu xin cho thiên lôi đánh chết tên khốn này.

Chương 3: Hẹn hò cùng thần tượng

– Này! Đến rồi, đến rồi….- Nhỏ Hằng vui mừng hớn hở cầm trên tay một tờ báo ầm ầm chạy vào lớp như vũ bão.

– Đến gì…đến tháng rồi à – Diệp Hân có tình trả đũa trêu chọc nhỏ Hằng lại, nhìn lại tướng chạy dậm chân thật mạnh nói thêm – Coi chừng lũng đất.

– Lũng cái đầu của bà thì có. Tui khinh bỉ đứa bạn đầu óc chứa sạn không như bà – Nhỏ Hằng bĩu môi mắng rồi quăng cái phạch tờ báo trên tay nhỏ xuống .

– Gì vậy – Diệp Hân cầm tờ báo lên xem lật thật nhanh hỏi.

Nhỏ Hằng ngồi xuống hít thở sâu lấy lại hơi sức nói:

– Nhìn nè…..tèng teng …

Nhỏ nhìn theo tay lật của nhỏ Hằng thấy một hàng chữ đập vào mắt nhỏ:” Hẹn hò cùng thần tượng đã đến Việt Nam”. Nhỏ vừa nhìn hang chữ rồi nhìn đến hai chữ “Việt Nam” thì không khỏi tròn mắt há hốc miệng nhảy dựng lên:

– Không phải chứ, thật sự sẽ đến Việt Nam sao. Ôi trời ơi, Bigbang, DBSK…..ai…ai…chừng nào chừng nào.

Nhỏ kích động nắm lấy cổ áo của nhỏ Hằng siết mạnh hỏi, quên mất việc mình đang rơi vào hành động giết người khiến sắc mặt nhỏ Hằng đột nhiên tái lại, nhỏ Hằng bị siết cổ hai tay vơ vào không nói được một câu trợn mắt nhìn nhỏ.

– Hì hì …..tui nhất thời lỡ tay – Nhỏ vội buông nhỏ Hằng ra chớp chớp mắt cười hối lỗi.

Nhỏ Hằng sau một cơn ho khù khụ thì bắt đầu động tay chân đập cho nhỏ một cái đau điếng:

– Con quỷ, bà định ám sát tui vì trai đẹp à. Còn ở đó mà cười, đẻ tui nhất thời lỡ tay bóp cổ bà chết xem thế nào nha.

– Còn thế nào nữa, tù đày chờ bà chứ sao – Nhỏ làm như vô tội đáp.

Nhỏ Hằng hứ nhỏ một cái giận dỗi. Giật lấy tò báo không cho nhỏ xem nữa.

– Được rồi, tui xin lỗi bà vậy được chưa. Nhanh nói xem nào – Nhỏ cười nịnh nọt nhỏ Hằng.

Thấy vẻ mặt nham nhở của nhỏ, Nhỏ Hằng cũng đành thở dài cho số